“Em lại đi học vĩ mô đấy à? Học vĩ mô không giúp cho em kiếm vài trăm triệu một tháng đâu! Haha”.
Anh đồng nghiệp cười mỉa mai, mọi người cùng phòng sale Bất động sản cười hùa theo. Mỗi người thêm một chút, một chút.Con bé như chết lặng, nó chỉ biết nuốt nước mắt và xin phép ra về.Đó là trải nghiệm của mình trong những năm tháng chậm chững tuổi 20. Kể lại 1 chút.
1.CHUYỆN THỦ KHOA
“Sinh ra và lớn lên ở 1 vùng quê nghèo. Mình luôn khát khao làm 1 điều gì đó để thay đổi số phận và cho gia đình tự hào”.
Năm lớp 10,11 mình vẫn đang học chuyên khối A: Toán, Lý, Hoá. Nhưng sang đến năm lớp 12, nhận thức “Không biết Tiếng Anh, coi như mù câm điếc trong thời đại này” mình đã thay đổi tư tưởng. Chuyển ngoắt từ khối A sang khối D. Trời không phụ lòng người, công sức 1 năm miệt mài ôn luyện, mình đạt được thủ khoa của 1 trường Kinh tế. Mình vui không, mình vui lắm chứ, gia đình tự hào này, bạn bè ủng hộ này, được học bổng Châu Á này. Cảm giác lâng lâng như trên mây, mình coi mình là nhất, là số 1.
Vâng, mình vào trường với thái độ ta đây giỏi. Mình tranh luận với mọi người về các vấn đề kinh tế,thời sự không kiêng dè. Mỗi lần thắng tranh luận, mình lại thêm 1 lần đắc í. Tệ hơn, mình không thèm muốn đi học nữa, vì cho rằng những vấn đề trên trường mình đã biết hết rồi, đi thì chỉ phí thời gian. Mình đã ngông cuồng như thế.
2. CHUYỆN ĐI LÀM SALE BẤT ĐỘNG SẢN
Chán học rồi, mình muốn ra ngoài tìm cái mới, và mình đi làm. Công việc mình lựa chọn là Sale BĐS. Mọi người ai làm nghề cũng đã hiểu. Nghề Sale cần kĩ năng mềm nhiều, sale BĐS còn đỏi hỏi nhiều hơn thế nữa: Giao tiếp, thuyết phục, đàm phán, marketing, uống rượu cũng có luôn. Với một người học hành đèn sách trước kia như mình thì đã làm gì có những thứ ấy. Mình vào nghề với 1 cảm giác choáng ngợp, lạc lõng và thậm chí là sợ hãi. Nhưng vẫn cái tính hiếu thắng, mình quyết tâm làm nghề cho bằng được. Mình muốn để cả phòng sale ko thể cười mình nữa, mình sẽ bỏ học để quyết tâm sale. Cuối cùng, mình đã sale được sau nhiều lần nuốt nước mắt khi cả khách lừa và sale khác lừa. Mình đã làm được, mình lại thấy mình giỏi, mình tự đắc các bạn ạ. Mình còn bị tha hoá đến mức “Học kinh tế vĩ mô để làm gì, khi những thứ mình học không giúp mình kiếm tiền, không giúp mình lo được cho bản thân và gia đình (hồi đó nhà mình còn gặp biến cố nữa)”.
3. NHẬN RA
Rồi một ngày khi các bạn của mình lần lượt hoàn thành các tín chỉ, chúng nó hồn nhiên kể những câu chuyện đời thường. Nhìn lại bản thân mình, suýt trượt 2 môn, mất học bổng và khoác lên mình tấm mặt nạ của một con sale chính hiệu. Mình tự hỏi mình đã làm gì. Lúc đó mẹ mình có bất ngờ gọi cho mình“Tự nhiên mẹ thấy lo cho con quá, mắt mẹ cứ chớp chớp, mẹ không biết con có chuyện gì không. Con đi đứng cẩn thận nhé, ăn nhiều vào, hôm trước uống rượu hả con, thôi đừng như thế hư người con nhé”. Mình oà khóc như một đứa trẻ. Mình nhận ra, mình đã sai rồi. Thay vì chứng minh bằng con đường học hành, mình lại đi từ bỏ nó.
4. CHUYỆN ĐẦU TƯ
Cái này hay nè, cái này phải cảm ơn Rachel Chanvì đã chỉ có mình. Lúc đầu vào thị trường mình cũng không biết gì cả. Cầm chắc những mã HAH, FRT, HPG, … nhưng cứ đến lúc nó tăng nhanh là mình lại bán mất. Mình đã rất hận bản thân.
Sau đó mình cũng đâm vào con đường lướt lát như bao ai khác. Mình âm hết tài khoản, ai lãi thì lãi chứ mình chưa ăn được mã penny nào. Mình cũng lại luẩn quẩn muốn trầm cảm. Bản thân thật tệ, làm gì cũng không ra hồn
Và đến một ngày mình xem các video về Vĩ mô của anh Ngọc Báu thì bất ngờ. A đầy rồi, chính nó đó. Những gì ngày xưa mình được dạy, được học không ngờ lại thiết thực đến thế: GDP, CPO, LM, LS,.. nó có vẻ đẹp rất riêng. Mình phân tích vĩ mô và nhìn được chiến lược ngành, theo quý, theo năm. Mình không bị Fomo theo thị trường, theo mấy cú giảm điểm không khiến mình sợ hãi vì biết trước nó sẽ thế nào. Càng kiếm được mình càng muốn sống đơn giản thoải mái. Mình chọn làm trong team SFI vì môi trường vui vẻ, giúp mình SỐNG THUẦN, mình được là chính mình.
Mình đang yêu đời lắm các bạn ạ. Cảm ơn và cảm ơn những chặng đường vấp ngã đầu đời. Sẽ còn vấp tiếp, vấp nữa, nhưng sẽ bản lĩnh hơn. Cảm ơn anh Trần Ngọc Báu, cảm ơn Rachel Chan, cảm ơn anh Vũ Hải Đăng, chị Kim Anh Hoàng đã yêu thương và chia sẻ kiến thức cho em.Em vẫn đang học chăm chỉ, đọc lại và đọc thêm sách để không phụ công mọi người. Cảm ơn VWA đã cho em viết bài này. Cảm ơn và cảm ơn Mãi yêu !
Xem bài dự thi tịa đây